Ở nơi xa ấy anh đang làm gì? Anh có nghe hay nhìn thấy em lúc này không? Nước mắt em đang rơi, rơi rất nhiều, không phải vì em buồn mà vì em quá hạnh phúc. Cuốn sách viết về tình yêu đôi mình đã xuất bản, đó là tâm huyết, là kỷ niệm, là những gì còn đau đáu trong em về anh. Mười năm đã trôi qua, nhưng thật sự, em vẫn tưởng như mọi thứ mới xảy ra ngày hôm qua.
Thời gian bên anh mười năm trước là những ngày hạnh phúc nhất đời em, khi mình trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, cùng nhau bước những bước hạnh phúc trên góc phố nhỏ của Paris. Tiếc rằng hôm nay chỉ mình em ngồi trong căn phòng hiu quạnh ôn lại, đọc lại những hoài niệm xưa. Cảm ơn định mệnh đã mang anh đến với em, dù chỉ cùng nhau đi trên một đoạn đường ngắn nhưng với em, anh là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất cuộc đời.
Cảm ơn tình yêu của anh đã giúp em có đủ sức mạnh, can đảm để viết lại những gì đã qua. “Lỡ hẹn Paris”, đứa con tinh thần của em, chính là những hoài niệm em viết về chúng mình, về anh – người đàn ông em chưa kịp gọi là chồng, về những gì tuyệt nhất anh từng dành cho em. Kiếp này chúng ta có duyên nhưng không phận, nếu có kiếp sau, em nguyện vẫn muốn được ở bên anh, yêu anh lần nữa. Em ở lại, sẽ sống tốt, sẽ cố gắng thực hiện nốt những dự định còn dang dở của chúng mình. Hẹn gặp lại anh, một ngày nào đó, anh nhé!
Tina Yuan