Tina Yuan
Thứ Sáu máu chảy về tim, những cặp tình nhân đang hẹn hò chọn thứ Sáu diệu kỳ làm ngày gặp gỡ, còn tôi chẳng có cái hẹn nào, cũng chẳng mong ngóng gặp ai. Sau giờ làm việc, vẫn mặc trên mình bộ đồng phục công sở, tôi bước vào một quán bar, gọi một ly soda nhâm nhi, vừa uống vừa ngắm nhìn những cô nàng gợi cảm nhảy nhót quanh tôi. Cũng ở đó, có rất nhiều anh chàng đẹp trai, thanh lịch và đầy hấp dẫn. Ánh đèn lập loè nhấp nháy, tiếng nhạc rộn vang, nhịp điệu mạnh mẽ khiến cho ai cũng muốn nhảy theo. Anh, một người đàn ông chững chạc cầm điếu thuốc lá điện, chăm chú nhìn tôi.
Tôi là một cô gái khá truyền thống, lúc này đây, khi ở trong một quán bar hiện đại, vẫn còn mặc trên mình kiểu trang phục kín cổng cao tường. Đôi giày tôi mang, có lẽ đã có từ thời bà nội anh, bộ quần áo tôi mặc cũng là mode thịnh hành từ thời mẹ anh còn trẻ. Tay tôi cầm ly rượu như người vừa từ trên núi xuống thành phố, dáng vẻ bất cần đời. “Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?”, anh hỏi. Nhìn người đàn ông đối diện, với đôi mắt xanh như nước biển, làn da trắng, mái tóc đen, mũi rất cao, thân hình vạm vỡ hấp dẫn kèm theo đó nụ cười thân thiện, tôi trả lời, “Không, cảm ơn, tôi không uống rượu.” Anh bật cười, “Cô không uống rượu? Vậy cô đang uống gì trong ly của mình?” Tôi ngước mắt nhìn, người đàn ông này khiến tôi bất an, liệu anh ta có phải muốn cho mình say để đưa mình vào khách sạn không nhỉ? “Soda”, tôi trả lời cộc lốc, rồi sau đó tôi cầm ly của mình ra chỗ khác đứng, nhún nhảy theo bài hát mà tôi thích của Katy Perry. Anh vẫn đứng đó nhìn theo, rồi lại tiếp tục tới gần tôi. “Rất vui được làm quen với cô, tên tôi là Yanis.” Anh đưa tay ra bắt tay tôi, để tỏ ra lịch sự, tôi cũng đưa tay ra đáp lại. “Tôi cũng rất vui được làm quen với anh, anh muốn gì ở tôi?”
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, “Chà! Cô rất thẳng thẳn, tôi muốn được làm quen với cô, được kết bạn với cô. Tôi đến từ Hy Lạp, tôi thường xuyên qua Singapore công tác, tôi giảng dạy về lĩnh vực hàng hải, và cũng đang làm chủ một công ty xuất nhập khẩu quốc tế tại Hy Lạp, chúng tôi có văn phòng tại London, Singapore, Thổ Nhĩ Kỳ, Đức và Trung Quốc.” Sau một hồi nghe anh ta giới thiệu về bản thân, tôi nhìn anh ta, “Ồ, anh đến từ Hy Lạp ư? Nơi các vị thần tôn kính trong thần thoại ở đó ư?” Anh nhìn tôi cười to. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ câu hỏi của tôi kì cục lắm sao? “Cô thật dễ thương và vô tư, như một nữ thần của Hy Lạp”, anh cười với tôi. “Tên cô là gì? Cô đến từ đâu?”, anh hỏi. Thấy người này cũng khá thú vị, tôi trả lời, “Tôi tên Tina, tôi đến từ Việt Nam. Hiện giờ tôi đang là nhân viên marketing cho một công ty của Hàn Quốc tại Singapore.” Khi ấy, tôi không mấy hứng thú với anh, bởi tôi không muốn kết bạn với anh chàng nào trong quán bar, tôi đến đây để giải trí, để nghe nhạc, tôi không đến đây để tìm bạn trai hay kết bạn với người lạ.
“Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô được không? Tôi thật lòng muốn làm bạn với cô, tôi muốn được tìm hiểu về văn hóa và con người của đất nước cô, đặc biệt là cô.” Tôi im lặng không trả lời, bởi như tôi đã nói, tôi không muốn làm bạn với ai trong quán bar. Anh rút trong túi áo, mở chiếc hộp danh thiếp của mình đưa tôi. Anh nói, “Tôi tin rằng hai chúng ta đều là những người độc thân và cô đơn tìm thấy nhau hôm nay.” Tôi mỉm cười, hơi có chút giễu cợt, đưa danh thiếp cho một cô gái trong quán bar? Anh ta định gây ấn tượng bằng chức vụ hay bằng những điều cái danh thiếp này nói lên? Thật rẻ tiền, tôi ghét điều ấy. Vì lịch sự, tôi cầm danh thiếp lên, giả bộ đọc những gì viết trên đó, rồi cười gật đầu cảm ơn. “Cô thật sự không muốn cho tôi số điện thoại của mình sao? Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi chỉ có một mình ở Singapore, tuần tới tôi sẽ quay trở về Hy Lạp, sinh nhật một mình giữa thành phố này thật sự rất cô đơn.” Nhìn anh, tôi bỗng nhiên dấy lên một chút đồng cảm, bởi tôi hiểu được sự cô đơn khi phải trải qua sinh nhật một mình. Những câu nói của anh chạm đến cảm xúc mà tôi từng trải qua. “Ngày mai tôi sẽ gọi và mời anh ăn tối.” Nói xong tôi kéo áo vest mặc lên người và bước đi, anh bước theo tôi. “Tôi có thể đưa cô về được không?” “Không cần đâu, nếu anh muốn thì cùng tôi ra đợi taxi là được.” Anh lặng lẽ cùng tôi ra đón taxi và mở cửa xe cho tôi. “Cô có chắc là không cần tôi đưa về chứ?” Tôi trả lời. “Yeap, bye.” Anh cố gắng với theo. “Tôi sẽ đợi điện thoại của cô vào ngày mai.”
Anh đến từ châu Âu, chắc có lẽ ít ăn món Á. Tôi đưa anh đến nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc, có vẻ như mùi kim chi làm anh khó chịu. “Đất nước cô ăn những món này và nói ngôn ngữ này à?” Xem ra tôi đang ngồi cạnh một con khỉ ngơ ngác, anh ta đúng là chẳng biết gì về Việt Nam mến yêu của tôi. Tôi nhún vai, “Không. Tôi thích tiếng Hàn nên học đủ để giao tiếp với người Hàn Quốc, tôi cũng thích ăn món ăn của họ, vậy thôi. Văn hoá ẩm thực và ngôn ngữ của họ và chúng tôi hoàn toàn khác nhau! Như đã nói, hôm nay là sinh nhật anh, tôi đã trả tiền cho bữa tối. Anh có thể mời tôi vào buổi khác.” “Buổi khác?” Đôi mắt anh sáng long lanh tràn đầy hy vọng. Gì vậy? Chính tôi cũng ngạc nhiên về bản thân mình, không biết từ lúc nào tôi đã chấp nhận kết bạn với người đàn ông này.
“Tôi có thể hôn em chứ?” Trông anh khi nói lời này thật hấp dẫn thật đa tình. Tôi đã trao nụ hôn cho một anh chàng đến từ Hy Lạp, trong khi cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình hẹn hò với trai tây. Đôi khi số phận thật khó hiểu, người ta không thể lường trước được những điều sẽ xảy ra. Nụ hôn lãng mạn này khiến tôi quay cuồng, tôi lại có thể cảm nhận tình yêu giản dị một lần nữa.
(Còn tiếp)